Bác sĩ Alice Gatenby và nhiều đồng nghiệp khuyết tật gặp khó khăn khi yêu cầu điều chỉnh ca làm việc phù hợp với tình trạng sức khỏe, thậm chí bị coi thường. Khảo sát BMA ghi nhận hơn nửa số bác sĩ tàn tật trải qua định kiến và cân nhắc từ bỏ nghề.

Điểm nổi bật:

  • Nhiều bác sĩ và sinh viên y khuyết tật gặp phải sự kỳ thị và cho rằng "không phải bác sĩ thật sự" khi không thể làm ca đêm.
  • Hơn một nửa số bác sĩ khuyết tật từng cân nhắc rời bỏ nghề do thiếu hỗ trợ và điều chỉnh hợp lý.
  • Một phần ba số người tham gia khảo sát báo cáo bị bắt nạt hoặc quấy rối liên quan đến khuyết tật hoặc rối loạn thần kinh.
  • Các tổ chức y tế, bao gồm NHS Wales, theo luật phải cung cấp điều chỉnh hợp lý nhưng thực tế chưa đảm bảo đầy đủ.
  • Mạng lưới nhân viên thần kinh đa dạng và hỗ trợ từ các tổ chức như BMA giúp cải thiện môi trường làm việc.

Bác sĩ khuyết tật chê 'không phải bác sĩ' vì không làm ca đêm

British Medical Association Alice is stood outside with green spaces, benches and buildings in the background. She is wearing a checked jacket and a navy blue head-band. She has long brown hair and is smiling at the camera. It is a head and shoulder shot of her.

Bác sĩ Alice Gatenby cho biết hệ thống y tế dường như “quá khó khăn hoặc phiền phức” để thực hiện các điều chỉnh cần thiết cho người khuyết tật như cô.

Dr Alice Gatenby cho biết cấp trên từng nói cô “không phải bác sĩ” vì chứng động kinh khiến cô không thể trực ca đêm.

Cuộc khảo sát của British Medical Association (BMA) với hơn 800 bác sĩ và sinh viên y khuyết tật, neurodivergent cho thấy hơn một nửa cảm thấy định kiến khuyết tật nghiêm trọng hơn cả xã hội chung.

Chính phủ Wales khẳng định mọi tổ chức NHS phải hỗ trợ hòa nhập và tuân thủ luật Bình đẳng để tạo điều kiện cho nhân viên khuyết tật.

Bác sĩ rời bỏ nghề vì hệ thống cứng nhắc

Health board tại Wales chịu trách nhiệm phân ca, đồng thời NHS Wales Shared Services Partnership khẳng định họ hỗ trợ các bác sĩ cần điều chỉnh.

Dr Liz Murray làm việc trong trang phục y tế đầy đủ bảo hộ.

Dr Liz Murray, với nhiều bệnh mạn tính như lupus, lạc nội mạc tử cung nặng và tổn thương bàng quang, đã xin làm bán thời gian và không trực đêm nhưng đều bị từ chối. Cuối cùng cô phải rời bỏ vị trí ổn định để làm bác sĩ thay phiên (locum) với lịch làm việc linh hoạt hơn.

Mạng lưới hỗ trợ và mô hình thành công

Tricia Roberts, chuyên viên y tá trong dịch vụ ADHD tại Hywel Dda, được chẩn đoán ADHD năm 42 tuổi và tự kỷ năm 47 tuổi. Cô may mắn làm việc ở nơi cho phép linh hoạt và có mạng lưới nhân viên neurodivergent, giúp cô và nhiều đồng nghiệp cảm thấy được thấu hiểu.

Tricia Roberts Tricia Roberts has shoulder-length blonde hair and is stood against a cream background. She is wearing a cream blazer and has a neutral expression on her face as she looks at the camera. It is a head and shoulders shot of her.

BMA ghi nhận 53% người tham gia đã rời bỏ hoặc cân nhắc rời nghề trong hai năm qua, hơn một phần ba báo cáo bị quấy rối, trong khi 40% cho biết thông báo tình trạng khuyết tật đã giúp cải thiện hỗ trợ.

Phản ánh tác động đối với Việt Nam

Nội dung về những rào cản mà bác sĩ khuyết tật tại Wales gặp phải có thể là lời cảnh tỉnh cho hệ thống y tế Việt Nam. Việc thiếu điều chỉnh hợp lý và định kiến tại nơi làm việc không chỉ ảnh hưởng đến chất lượng chăm sóc bệnh nhân mà còn gây lãng phí nguồn lực nhân sự quý giá.

Chính sách hỗ trợ nhân viên khuyết tật, bao gồm điều chỉnh ca trực, giảm thời gian làm việc khi cần, và xây dựng mạng lưới hỗ trợ chuyên biệt, nên được nghiên cứu và áp dụng rộng rãi. Ngoài ra, truyền thông và đào tạo về nhận thức khuyết tật cũng rất quan trọng để thay đổi quan niệm sai lệch. Với dân số già hóa và tỷ lệ mắc bệnh mạn tính gia tăng, Việt Nam càng cần đảm bảo môi trường y tế hòa nhập, khuyến khích bác sĩ khuyết tật đóng góp tối đa cho cộng đồng.