COVID-19 đã làm xói mòn cảm giác tin tưởng ngầm định giúp con người 'ở nhà' với thế giới, biểu hiện qua lo lắng về sức khỏe và nghi ngờ trong giao tiếp hàng ngày. Bài viết đề xuất các biện pháp khôi phục niềm tin và hy vọng để cải thiện đời sống tinh thần cộng đồng.
Điểm nổi bật:
- Đại dịch COVID-19 gây mất đi cảm giác tin tưởng tự nhiên trong tương tác xã hội.
- Cảm giác tin tưởng xuất phát từ trải nghiệm cơ thể không khái niệm.
- Thiếu niềm tin nền tảng gây ra sự lo âu và nghi ngờ trong các hoạt động thường ngày.
- Giãn cách xã hội và các biện pháp phòng dịch thay đổi cách chia sẻ cảm xúc.
- Internet và mạng xã hội củng cố cảm giác mất lòng tin qua luồng thông tin tiêu cực.
Biểu tượng cho biết quyền truy cập miễn phí đến nghiên cứu được liên kết trên JSTOR.
Giữa năm 2020 và 2021, COVID-19 đã cướp đi ước tính 18 triệu sinh mạng trên toàn cầu và khiến nhiều người khác ốm đau. Ngoài thiệt hại về sinh mạng và sức khỏe, đại dịch còn biến đổi trải nghiệm của con người một cách tinh vi hơn. Trong một bài viết năm 2021, triết gia Marcelo Vieira Lopes lập luận rằng một cách để thảo luận về những thay đổi này là mất đi niềm tin.
Đối với Lopes, tin tưởng không đơn thuần là niềm tin lý thuyết vào sự trung thực hay thiện chí của người hoặc tổ chức khác. Thay vào đó, ông mô tả nó như “một loại cảm giác tồn tại nền móng kỳ lạ” định hình suy nghĩ và hành động của chúng ta ngay cả khi hiếm khi ta nhận ra.
Một số nhà nghiên cứu cho rằng cảm giác tin tưởng ngầm định này phát triển từ thời thơ ấu khi con người tương tác với người chăm sóc. Cảm giác tin tưởng cơ thể, phi khái niệm đóng vai trò nền tảng cho những hình thức tin tưởng cụ thể hơn như niềm tin vào năng lực bản thân hoặc niềm tin rằng người khác sẽ giữ lời.
“Như vậy, tin tưởng xuất hiện như một trạng thái tự tin chung giúp chúng ta cảm thấy ‘ở nhà’ với thế giới,” Lopes viết.
Tin tưởng là một phần thiết yếu của tồn tại đến mức ta chỉ nhận ra nó khi niềm tin bị mất đi. Lopes cho rằng điều này đã xảy ra khi COVID-19 bùng phát. Mọi người mất khả năng tương tác tự nhiên mà không cân nhắc rủi ro lây nhiễm và phải áp dụng các nghi thức hằng ngày như đeo khẩu trang và giãn cách xã hội. Nhiều người trải qua nghi ngờ trong các hoạt động thường nhật, tự hỏi liệu họ đã rửa tay kỹ chưa hoặc một cơn đau họng nhỏ có phải dấu hiệu của bệnh nguy hiểm. Tất cả tạo nên cảm giác lạ lùng do thiếu vắng niềm tin hằng ngày mà trước đó chúng ta chưa từng để ý.
Vào cùng thời điểm, cách thức con người gặp gỡ và chia sẻ cảm xúc cũng thay đổi khi giãn cách xã hội thúc đẩy việc sử dụng giao tiếp qua internet. Internet khiến cảm xúc của người khác hiện diện rõ ràng và liên tục hơn trong cuộc sống chúng ta. Tin tức về số ca nhiễm, bài đăng trên mạng xã hội về phản ứng y tế công cộng thất bại và thuyết âm mưu càng củng cố cảm giác mất lòng tin.
Kết hợp với thiếu hỗ trợ xã hội trực tiếp, tỉ lệ thất nghiệp gia tăng, mất mát tập thể và các xáo trộn về tinh thần, những thay đổi về cảm giác niềm tin nền tảng đã làm gián đoạn đời sống tâm lý và cảm xúc. Lopes kết thúc bài viết bằng đề xuất “xây dựng lại các biện pháp thúc đẩy niềm tin, và do đó, hy vọng.”
Góc nhìn và tác động tại Việt Nam
Covid-19 không chỉ gây tổn thất về thể chất mà còn để lại những hệ lụy sâu sắc đến tâm lý cộng đồng Việt Nam. Việc mất đi cảm giác tin tưởng ngầm định tương tự khiến nhiều người e dè trong giao tiếp xã hội, từ việc thăm hỏi người thân đến trao đổi thông tin hàng ngày. Trong bối cảnh văn hóa Á Đông đề cao sự gắn kết cộng đồng, mất niềm tin có thể làm suy yếu các hoạt động tương trợ và tinh thần đoàn kết. Đồng thời, làn sóng thông tin thời gian thực trên mạng xã hội làm tăng cảm giác hoang mang, khi tin đồn và tin tức thiếu kiểm chứng lan truyền nhanh chóng. Để khôi phục niềm tin, Việt Nam cần tiếp tục đẩy mạnh minh bạch thông tin, củng cố hệ thống y tế cộng đồng và khuyến khích giao tiếp trực tiếp an toàn. Những chương trình giáo dục về sức khỏe tâm thần và kỹ năng thấu cảm cũng đóng vai trò thiết yếu trong việc giúp cá nhân tái lập cảm giác an toàn và tin tưởng lẫn nhau, từ đó xây dựng lại hy vọng cho cộng đồng.